TRUYỆN ĐAM MỸ: EM LÀ AI ? - TẬP 1

EM LÀ AI !? (Bản demo)

Tác giả: thidm9
Thể loại: đam mỹ, phá án
Nhân vật: 
+ HẢI AN (31t, Giám đốc kinh doanh)
+ HẢI DƯƠNG (22t, sinh viên thực tập)
+ KHÁNH VÂN (27t, vợ HẢI AN)
Tóm tắt: 
HẢI AN - sau khi vợ gặp tai nạn hôn mê, anh rơi vào mối quan hệ với Hải Dương. Đứng trước cuộc tìn mới, anh phải chọn giữa việc tiếp tục hay dừng lại. Đồng thời phải tìm cách tìm ra thủ phạm gây ra vụ tai nạn cho vợ mình và giải đáp những điều kì lạ diễn ra....



Truyện ngắn không thoại - đam mỹ!
Đây là câu chuyển kể mà sau khi nghe xong  bạn sẽ có thể thấy mình ở trong đó hay xung quanh bạn. Nhưng không hẳn tất cả là sự thật!

Hải An - một giám đốc kinh doanh thành đạt - Tôi gọi là thành công không phải anh giàu có hay công việc ổn định, mà cái tôi muốn nói là anh có một gia đình hạnh phúc. Sự nghiệp thì khởi sắc, anh lại có 1 người vợ mới cưới được 1 năm. Mỗi ngày anh đi làm điều được bao nhiêu ánh nhìn ngưỡng mộ. không những vậy ,  bao ánh mắt thèm khát yêu đương còn lấy anh là món mồi ngon.

Năm nay An 31 tuổi, tuổi của một người đàn ông trưởng thành và bắt đầu có những thành quả đầu tiên. Không ngoa nếu nói: chỉ cần bạn được đối diện trước anh ấy, thì bạn sẽ ghen tị với vợ của anh. Tình yêu cộng với rèn luyện thể chất, cơ bắp vừa đủ vững chãi, menly. Đôi chân mài đen rậm và ánh mắt đa tình hẳn sẽ khiến không chỉ con gái mà con trai nhiều khi cũng phải động lòng thương mến rồi nhớ mong. Nhưng có lẻ bạn nên từ bỏ suy nghĩ ấy. Đầu tiên là anh ta đã có vợ, kế tiếp là anh ta rất yêu vợ và ngoài ra sự ra lăng , mạnh mẻ của anh ấy vừa đủ để bạn tự yêu anh chứ anh luôn chuẩn mực và không lăng nhăn.

Với lại, Khánh Vân, vợ của anh ấy cũng đâu phải dạng xoàn. Vừa yêu kiều vừa xinh đẹp.

Nghe đến đây hẳn bạn đang nghĩ tôi lạc đề vì rỏ ràng là đang kể về 1 câu chuyện yêu đương bình thường thôi phải kg. Chả có chút đam mỹ nào. Hay là bạn đang đoán già đoán non 1 trong 2 người là chuyển giới. Không đâu. Vì câu chuyện thật sự mới bắt đầu ngay bây giờ thôi. Và tất nhiên như bao câu chuyện tình ngang trái khác nó điều bắt đầu khi có “người thứ ba” xuất hiện.

Nhưng một lần nữa tôi lại phải cho các bạn đi 1 đường vòng về cách đây vài tháng trước.
Tại bệnh viện, Hải An tay chân gần như run rẫy trước phòng cấp cứu và vài phút sau anh bổng im bật, khuỵa xuống sau khi nghe bác sỹ từ phòng ra và thông báo cho anh hay:
- Vợ anh đã qua cơn nguy kịch, nhưng chúng tôi rất tiếc là đứa bé không giữ được.

Điều ngỡ ngàng nhất với anh ngay lúc đó là Khánh Vân còn chưa kịp báo tin cô ấy vừa mới có thai cho anh biết. Tin vợ có thai và tin mất đi đứa con chỉ từ 1 từ: rất tiếc.

Kể từ sau ngày đó, Hải An như rơi vào tuyệt vọng. Nhưng người ta vẫn thấy anh ngày ngày đi làm trong sự vui vẻ thoải mái. Thật ra, anh đang tự lừa dối bản thân để cố gắng chứng tỏ rằng anh vẫn mạnh mẻ.  Khánh Vân - vợ anh mặc dù đã phẫu thuật thành công, nhưng do mất máu và 1 lý do gì đó mà bản thân bác sỹ cũng kg hiểu nguyên do: Cô ấy trở thành người thực vật và hôn mê. Mọi hoạt động chỉ là nằm trên giường và dưới sự chăm sóc đặc biệt từ y tá và bác sỹ.

Theo như hiện tường vụ tai nạn hôm ấy, phía bên cảnh sát không tìm ra được thông tin để lại của người gây ra tai nạn. Camera hành trình - CCTV của ngày hôm đó và những nơi gần với vụ tai nạn cũng không hiểu sao bị lỗi, không lưu lại được gì.
1 mặt Hải An cố tỏ ra vui vẻ nhưng anh thường xuyên liên hệ với bạn thời cấp 3 của anh giỏi bên IT và kỹ thuật nhầm tiếp tục phục hồi và ngiên cứu lại toàn bộ dữ liệu của hôm đó. Anh quyết tâm tìm ra được thủ phạm và không tin đó là 1 tai nạn đơn thuần.

1 tháng trôi qua, tất cả cũng đi vào bế tắt. Bên công an cũng muốn anh đưa đến quyết định cuối, đây là 1 tai nạn ngoài ý muốn vì không có bằng chứng nào chứng minh có người khác tác động. Anh vẫn không đồng ý nhưng dần dần ý chí anh đã cạn kiệt.

Anh vẫn đi làm, tập gym, vẫn xã giao với mọi người bình thường. Đêm đến anh thăm vợ, rồi thả mình vào ồn ào của quán Bar.

Tuy nhiên không có gì là chịu đựng được lâu dài. Sau 1 thời gian, thể chất a vẫn có thể gọi là ổn. Nhưng hiệu quả công việc của anh giảm đáng kể. Trước 1 hợp đồng mới mang quyết định sống còn rằng anh có vực dậy được công ty hay không. Nếu không bao nhiêu thứ sẽ mất hết. Và anh cũng không thể nào kéo dài được sự tiếp tục tồn tại của Vợ anh hằng ngày trong bệnh viện.

Đứng trước khó khăn hầu như tất cả các nhân viên dần dần tìm đến chổ mới tốt hơn. 1 mình anh gánh vác mọi thứ quả là không ai tin anh có thể vượt qua. Nhưng sáng nọ, 1 nam thanh niên vừa ra trường
Trần Hải Dương. 22t xin làm thực tập tại công ty. Mặc dù chẳng thể cầm cự được bao lâu, nhưng vì cty đang thiếu nhân lực và lại tiết kiệm chi phí nhân sự nên anh đành chấp nhận cho Dương vào làm.

Đừng trước cậu sinh viên mới ra trường đang hăng say học hỏi và cống hiến cho cty, Hải An cũng chẳng mấy quan tâm cho lắm, cũng chả chỉ dậy gì cho cậu ta. Nhưng điều may mắn chắc đã đên với anh 1 lần nữa. Kể từ khi Dương vào cty, tất cả hồ sơ , hợp đồng hoặc những cuộc giao dịch hầu như diễn ra 1 cách rất thuận lợi. Dần dần Hải An chú ý đến Dương nhiều hơn.

Hải An nhận ra từng cử chỉ của Trần Dương càng ngày càng có nét đáng yêu, hiền hoà. Dương là người cùng anh đi Bar và dìu anh về nhà. Cùng trò chuyện tâm sự với anh. Cậu ta còn biết anh thích uống loại cà phê nào, ăn món gì, thói quen công việc ra sao. Với Hải An, Dương là 1 nhân viên biết quan tâm Sếp và thông minh. Vì là thực tập sinh nên Dương chỉ làm vào các ngày chẳn. Dần dần sự thiếu vắng Dương những ngày còn lại khiến An cảm thấy khó chịu. Anh tìm thấy được bóng dáng của vợ mình trong Dương. 

Một lần nọ anh đề nghị Dương làm nhân viên chính thức nhưng cậu ta từ chối. Ánh mắt Hải An bổng chóc có gì đó khá buồn bã. Anh dần dần quên đi thói quen mỗi tối vào viện thăm KHÁNH VÂN. ngược lại thời gian đó anh hay ngồi nghĩ về Dương nhiều hơn.

Ban đầu anh có chút ái ngại, nhưng nó lại vụt tắt khi anh đối diện với Dương. 
Chuyện 1 người đàn ông bổng đem lòng thương yêu 1 nam thanh niên trẻ lúc đầu với anh rất kì cục. A cố tạo khoảng cách. Nhưng kh hiểu sau dần dần anh lại là người chủ động tương tác với Dương. Đến nổi cty có lời ra tiếng vào.
Anh quyết định dời hẳn bàn làm việc của Dưowng vào trong phòng mình. 
Cái gì cũng tới, anh và Dương bắt đầu vượt quá giới hạn. Anh nắm tay Dương và thì thầm vào phía sau cậu trai kia. Điều hạnh phúc là hình như tìn cảm đó điều đến từ cả 2. Dương cũng kg kìm nén và thừa nhận anh cũng yêu Hải An. Ngày hôm đó An mời Dương về nhà. Trong căn phòng từ lâu đã vắng bóng vợ mình, An cảm thấy có Dương mọi thứ trở nên khác hẳn, tươi mới hơn. Anh cố gắng không cho Dương biết nhiều về câu chuyện kia. Và hai người đã lần đầu quan hệ với nhau. Nếu là Dương có thể nó rất bình thường. Nhưng với An lẻ ra anh cũng thấy nó “khác biệt to lớn” nhưng khi lớp áo trên người Dương kéo xuống. Làn da của người đàn ông tuy không thể mịn màn như phụ nữ, nhưng không hiểu sao Hải An cảm thấy nó thơm và ấm áp lạ lùng. 

Cảm giác lần đầu tiên được hân hoan trong cảm xúc da thịt với 1 người đàn ông với Hải An cũng dần trở nên là 1 sự thoái cảm mới, gây nghiện và cuốn hút. Khác xa với những gì mà trước đây vu vơ anh đã từng tưởng tượng ra hay vô tìn ai đó nhắc tới. 

Sự thật là Hải An của trước đât rất ghét những người đồng tính, đến nổi anh kì thị và xa lánh. Nhưng với Hải Dương tất cả mọi thứ hầu như đã thay đổi hoàn toàn. Dục vọng kia với anh là duy nhất, ở bên Dương anh hoàn toàn không nghĩ nhiều về quá khứ và những đau buồn của mình. Lúc quan hệ với Dương anh vô tình thấy vết sẹo trên đầu gối của Dương. Dương thấy xấu hổ vì cơ thể mình không hoàn hảo mà mịn màn như con gái. Điều đó càng làm Hải An thấy Dương có nét bẻn lẻn và yếu đuối của con gái. Anh ôm Dương vào lòng và trao cho Dương nụ hôn ngọt ngào.

Sau đó Hải An ôm Dương ngủ. Sáng dậy không thấy Dương đâu chỉ thấy cậu ấy để lại mãnh giấy: “Anh yêu, hôm nay em phải về trường lấy vài giấy tờ cá nhân, không hôn anh khi anh tỉnh dậy được rồi. Nhưng mà em vẫn luôn ở đấy, trong tim anh phải không? Hôn anh”

Hải An mĩm cười rồi cũng tranh thủ đến công ty sau 1 đêm ái ân tuyệt vời với cậu nhân viên thực tập.

Nhưng hình như dư âm của lần ân ái hôm qua vẫn còn lại trong đầu anh. Anh không sao quên được. 

Thay vì cứ đến cty việc đầu tiên anh làm là ngồi lấy ra hồ sơ vụ án của vợ để nhắc nhở mình. Anh lại bảo nhân viên mang hồ sơ cá nhân của Hải Dương cho anh xem. Anh sẽ đích thân tìm đến cậu ta để nhận cậu ấy làm trợ lý riêng cho mình.

Vì hồ sơ thực tập nên hầu như thông tin cũng không đầy đủ. Vậy nên anh quyết định đích thân đến trường của Dương để đón cậu ấy.

Khi tìm thông tin và đến nơi, Anh lén lúc đứng nhìn từ xa người con trai mà anh yêu thương. Rồi lặng lẻ đi từ phía sau. Cứ vậy anh theo Dương vào tận 1 nhà hàng. Lúc này anh nhờ nhân viên gọi món và mang đến bàn của Hải Dương. Hải An muốn Dương cảm thấy bất ngờ vì sự có mặt của anh. Nhưng Hải Dương từ chối. Cậu ta nhìn anh với ánh mắt khá khó chịu rồi nhanh chóng tính tiền quầy ra về.

Nhìn thấy sự khờ ơ đến lạnh lùng của người anh yêu, Hải An cảm thấy buồn bã chạy theo. Định sẽ xin lỗi vì sự đường đột của anh. Anh nắm tay Dương thì Dương cảm thấy khó chịu, bực bội và bảo là không quen biết anh. Còn bảo anh là tên biến thái. 

Anh chợt nghĩ có thể hai thằng đàn ông nắm tay ở đây sẽ làm Dương khó chịu. Anh thấy mình có chút hơi lộ liễu. Nên im lặng lùi lại cho Dương ra đi. 

Tối hôm đó Hải An cảm thấy lo lắng. Sợ làm Dương giận. Anh đã chuẩn bị 1 món quà để mai sẽ mang đến cty tặng cho cậu ta.
Sáng hôm đó, anh chưa kịp mang món quà đến cho Dương thì Dương đã xuất hiện trước mắt anh. Dương ôm anh thật chặt và hôn nhẹ lên môi anh. 
Hải An cảm thấy bất ngờ nhưng không nói gì. Cả 2 vừa làm việc. Nhưng lần này Hải An chăm chú nhìn Dương nhiều hơn. Dương bảo với anh làm gì nhùn dữ vậy. Anh liền hỏi Dương về việc giấy tờ ở trường thế nào. Dương bảo là giấy tờ tốt nghiệp thôi.  Sau đó Hải An đành mĩm cười rồi cả hai lại tiếp tục làm việc. 

Tối hôm đó anh lại tiếp tục đề cập tới chuyện qua nhà anh ngủ lại. Nhưng có điều gì đó khiến Dương từ chối. Lí do là gần gũi quá không hay, với lại mọi người biết không nên. Cứ gặp nhau tại cty và ở đây cả 2 đủ thấy riêng tư rồi.

Nhưng lòng Hải An vẫn cảm thấy khác lạ. Rỏ ràng thái độ và cách cư xử của Dương hôm qua và hôm nay hoàn toàn khác nhau.
Hôm nay là ngày Hải An phải đến viện để đóng chi phí cho Vợ anh. Anh lại ngồi nắm tay vợ bà vuốt toac cho cô ấy . Một mặt trong anh đang có cảm giác tội lỗi vì mình đã đem lòng cảm mến người con trai kia. Anh quay đi và nhìn vào xa xăm. Không nói gì cả.
Hôm nay sau bao ngày anh thấy y tá thay quần áo cho Khánh vân. Trước đây vì luôn ám ảnh về đứa con nên anh kg dám nhìn vào cơ thể của Vân, nhất là vùng bụng. Vì vậy a không thể mang cô ấy về nhà, cũng kg thể nhìn tự tay chăm sóc cho Vợ. Anh vội bỏ ra ngoài. Vô tình nghe cô y tá bảo: “Không biết cái gì mà làm cái sẹo đầu gối nó cứ to lên thế kg biết!?”

Hải An chợt nhớ tới cái sẹo đầu gối của Dương. Lát sau anh quay lại. Từ ngày đó tới nay anh chưa có lần thứ 2 nhìn vào cơ thể của Vân. A kéo nhẹ quần Vân lên tới đầu gối để nhìn vết xẹo. Điều anh không ngờ tớ. Nó hoàn toàn giống hệt vết sẹo của Dương. 

Anh nghĩ ngợi 1 xíu nhưng vẫn không lí giải được điều gì. Anh liền hỏi được cô y tá  nói mặc dù kg biết cụ thể nhưng mỗi lần chăm sóc vài ngài lại thấy cái sẹo nó như to lên 1 chút. 

Hải An chạy xe đi và trong đầu tiếp tục suy nghĩ về lời nói của cô y tá. Lúc nãy thấy cô ta cứ muốn nói gì đó nhưng lại lưỡng lự. Sau 1 hồi hỏi thì anh nghe cô y tá bảo: “mặc dù tôi làm bên y khoa nhưng có vài cái tâm linh muốn không tin cũng kg dc. Tôi nghe nói, đa số những người như vợ anh thường là do phần hồn đã bị lạc lối trong thân xác của người khác. Lúc đó họ làm gì tác động đến thể xác thì người ở đây cũng phải chịu ảnh hưởng. Với lại nếu họ chọn người đó thì chắc chắn người đó phải là người biết được lí do vì sao họ phải như vậy hoặc là người biết cách chấm dứt. Chứ không mãi mãi không thể tỉnh lại.  Có nhiều người phải mất mấy chục năm mới tỉnh lại đc. Mà nè, cậu đừng nói với ai là tôi nói nha. Kẻo tôi bị đuổi việc”

Còn tiếp....

Comments